Truyện dài: Khoảng cách giữa chúng ta
Chương 1:
- Mày khóc cái gì mà khóc? Tao ức hiếp mày hay sao mà khóc? Cái loại con hoang bẩn thỉu như mày, tao cho ở chung nhà là còn nhân từ lắm rồi đấy. Câm ngay cái mõm lại cho tao! Mày thử há cái mõm mày ra nữa đi, tao phi thẳng cái dép này vào mồm đấy!
Hoàng Vũ cầm cái dép cao su dứ dứ trước mặt con bé lem luốc đang khóc không ra tiếng trước mặt, quát lên khiến con bé phải giật thót mình:
- Mày ngẩng cái mặt lên xem nào!
Lâm Vy run rẩy ngẩng khuôn mặt đẫm nước lên nhìn anh, bờ môi thâm tím run run không thốt nên lời nào. Không phải vì quá sợ nên không thể nói, Lâm Vy là do bị câm nên không nói được.
Bép
Hoàng Vũ thẳng tay đập cái dép trên tay vào mặt cô bé, lại tiếp tục mắng nhiếc:
- Cái mặt tởm lợm của mày làm tao ghê tởm! Mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đấy à? Thích tao đập cho nát bét cái mặt này ra không? Đồ con hoang! Tao khinh!
Lâm Vy ôm bên má bị đánh sưng phồng, ứa máu, vẫn run rẩy nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt bi thương lẫn phẫn uất.
- Còn thích nhìn tao à? Cút ngay!
Hoàng Vũ đứng phắt dậy, giơ chân đạp mạnh vào đầu con bé khiến nó ngã lăn ra đất. Xong, anh vứt chiếc dép vào người nó rồi bước vào trong nhà trước ánh mắt hài lòng của mẹ cậu.
Bà từ trong nhà bước ra, vỗ vỗ vào vai cậu con trai lớn mấy cái rồi thủ thỉ với âm lượng lớn, cốt để Lâm Vy nghe thấy:
- Vất vả cho con rồi. Cái con bé kia, không ai dạy dỗ nó thì nó đè lên đầu chúng ta mà sống mất. Dám tự ý vào bếp phụ nấu cơm mà không được cho phép, phạt thế này là còn quá nhân từ rồi!
Nói xong bà còn cố ý liếc xéo Lâm Vy một cái rồi mới thỏa mãn đi vào trong.
Lâm Vy lồm cồm bồ dậy từ dưới đất, phủi phủi bộ quần áo rách rưới nát tươm trên người. Bộ quần áo này là do người mẹ đã mất để lại cho cô, cô cũng chỉ có vài bộ để mặc suốt bao nhiêu năm trời. Chùi chùi vết máu từ khóe miệng, cô lại tiếp tục dùng tay áo bẩn thỉu lau hết nước mắt nước mũi trên mặt. Cười khẩy, cô năm nay 17 tuổi rồi, bị đánh đến quen rồi. Nhưng nếu không khóc lóc, liệu họ có thỏa mãn mà tha cho cô không? Nước mắt chẳng qua cũng chỉ là một công cụ cho con người sử dụng, có gì đâu chứ.
Người lúc nãy vừa đánh cô đến bầm dập chính là anh họ của cô, hơn cô 2 tuổi. Cô còn nhớ hồi nhỏ anh rất tốt với cô, dường như là người yêu thương cô nhất nhà, chỉ sau mẹ cô. Thế nhưng càng lớn, anh lại càng ghẻ lạnh cô, rồi xoay qua đánh đập chửi rủa cô thậm tệ. Nguyên nhân vì sao, cô thừa hiểu. Ngoài do bố mẹ anh bắt, còn có thể là lí do gì nữa?
Muốn cô ở đây hầu hạ, chịu sự dày vò của bọn họ cả đời? Còn lâu đi, ngay tối nay, Lâm Vỹ cô sẽ chạy trốn khỏi đây với số tiền đã trộm được từ nhà họ Hoàng này.
Bọn họ tưởng mình có thể thao túng cô, còn cô chỉ là một con bé câm ngu dốt đần độn chịu sự sai khiến của họ ư? Lũ người ảo tưởng, nằm mơ đi.
==>> Khoảng cách nào giữa chúng ta - Chương 2
Chương 1:
- Mày khóc cái gì mà khóc? Tao ức hiếp mày hay sao mà khóc? Cái loại con hoang bẩn thỉu như mày, tao cho ở chung nhà là còn nhân từ lắm rồi đấy. Câm ngay cái mõm lại cho tao! Mày thử há cái mõm mày ra nữa đi, tao phi thẳng cái dép này vào mồm đấy!
Hoàng Vũ cầm cái dép cao su dứ dứ trước mặt con bé lem luốc đang khóc không ra tiếng trước mặt, quát lên khiến con bé phải giật thót mình:
- Mày ngẩng cái mặt lên xem nào!
Lâm Vy run rẩy ngẩng khuôn mặt đẫm nước lên nhìn anh, bờ môi thâm tím run run không thốt nên lời nào. Không phải vì quá sợ nên không thể nói, Lâm Vy là do bị câm nên không nói được.
Bép
Hoàng Vũ thẳng tay đập cái dép trên tay vào mặt cô bé, lại tiếp tục mắng nhiếc:
- Cái mặt tởm lợm của mày làm tao ghê tởm! Mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đấy à? Thích tao đập cho nát bét cái mặt này ra không? Đồ con hoang! Tao khinh!
Lâm Vy ôm bên má bị đánh sưng phồng, ứa máu, vẫn run rẩy nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt bi thương lẫn phẫn uất.
- Còn thích nhìn tao à? Cút ngay!
Hoàng Vũ đứng phắt dậy, giơ chân đạp mạnh vào đầu con bé khiến nó ngã lăn ra đất. Xong, anh vứt chiếc dép vào người nó rồi bước vào trong nhà trước ánh mắt hài lòng của mẹ cậu.
Bà từ trong nhà bước ra, vỗ vỗ vào vai cậu con trai lớn mấy cái rồi thủ thỉ với âm lượng lớn, cốt để Lâm Vy nghe thấy:
- Vất vả cho con rồi. Cái con bé kia, không ai dạy dỗ nó thì nó đè lên đầu chúng ta mà sống mất. Dám tự ý vào bếp phụ nấu cơm mà không được cho phép, phạt thế này là còn quá nhân từ rồi!
Nói xong bà còn cố ý liếc xéo Lâm Vy một cái rồi mới thỏa mãn đi vào trong.
Lâm Vy lồm cồm bồ dậy từ dưới đất, phủi phủi bộ quần áo rách rưới nát tươm trên người. Bộ quần áo này là do người mẹ đã mất để lại cho cô, cô cũng chỉ có vài bộ để mặc suốt bao nhiêu năm trời. Chùi chùi vết máu từ khóe miệng, cô lại tiếp tục dùng tay áo bẩn thỉu lau hết nước mắt nước mũi trên mặt. Cười khẩy, cô năm nay 17 tuổi rồi, bị đánh đến quen rồi. Nhưng nếu không khóc lóc, liệu họ có thỏa mãn mà tha cho cô không? Nước mắt chẳng qua cũng chỉ là một công cụ cho con người sử dụng, có gì đâu chứ.
Người lúc nãy vừa đánh cô đến bầm dập chính là anh họ của cô, hơn cô 2 tuổi. Cô còn nhớ hồi nhỏ anh rất tốt với cô, dường như là người yêu thương cô nhất nhà, chỉ sau mẹ cô. Thế nhưng càng lớn, anh lại càng ghẻ lạnh cô, rồi xoay qua đánh đập chửi rủa cô thậm tệ. Nguyên nhân vì sao, cô thừa hiểu. Ngoài do bố mẹ anh bắt, còn có thể là lí do gì nữa?
Muốn cô ở đây hầu hạ, chịu sự dày vò của bọn họ cả đời? Còn lâu đi, ngay tối nay, Lâm Vỹ cô sẽ chạy trốn khỏi đây với số tiền đã trộm được từ nhà họ Hoàng này.
Bọn họ tưởng mình có thể thao túng cô, còn cô chỉ là một con bé câm ngu dốt đần độn chịu sự sai khiến của họ ư? Lũ người ảo tưởng, nằm mơ đi.
==>> Khoảng cách nào giữa chúng ta - Chương 2
Nhận xét
Đăng nhận xét